Nguồn gốc của liệu pháp chữa trị bằng tinh dầu thơm xuất phát từ những nghi lễ tôn giáo, thuốc chữa bệnh và lối sống của tất cả các nền văn minh lớn trên thế giới. Có lẽ người Trung quốc là người đầu tiên khám phá đặc tính chữa bệnh kỳ diệu của thảo mộc khoảng 4.500 năm trước Công nguyên. Tuy nhiên chính người Ai Cập đã công nhận và khai thác triệt để những đặc tính của tinh dầu thơm đối với thế chất và tinh thần
Qua những vết tượng hình và tranh vẽ, chúng ta biết được rằng những sản vật có hương thơm thường được dùng làm đồ lễ dâng lên cho các vị thần. Bên cạnh đó nhờ đặc tính sát khuẩn và chống mục rữa, đặc biệt là cây tuyết tùng và trầm hương, tinh dầu thơm và nhựa cây đã trở thành nguyên liệu lý tưởng để ướp xác- một nghệ thuật đỉnh cao trong việc sử dụng tinh dầu.
Họ pha chế tinh dầu làm thuốc trị bệnh và biến chúng thành “bùa chú” thần bí. Sau này tinh dầu dần dần được sử dụng phổ biến trong mọi tầng lớp xã hội, dưới dạng mỹ phẩm làm đẹp và nước hoa.
Từ thời Hippocrates, người Hy lạp đã công nhận đặc tính trị liệu và giá trị của tinh dầu như là thuốc giảm đau, thuốc an thần và thuốc kích thích, người Hy Lạp và người La Mã đã sử dụng các chất thơm này trong nghi thức tôn giáo và buổi hành lễ. Bên cạnh đó tinh dầu cũng đóng vai trò quan trọng trong xoa bóp, vệ sinh thân thể và dưỡng thể.
Thêm nữa, nghệ thuật sử dụng tinh chất thơm cũng đã phát triển hưng thịnh ở những nơi khác, đặc biệt ở A Rập, nơi mà Avicenna là người đầu tiên chưng cất thành công tinh dầu hoa hồng, khoảng 1.000 năm sau Công nguyên. Từ đó A Rập đã trở thành trung tâm sản xuất nước hoa của thế giới, nhập những nguyên liệu thô từ Ai cập, Ý, Tây Tạng và Trung quốc và giao thương sản phẩm của mình với thế giới.
Sau cuộc Thập tự chinh, nghệ thuật chế tạo nước hoa đã được hồi sinh trở lại Châu âu khoảng thế kỷ thứ XII. Những ghi chép cho thấy rằng tinh chất thơm đã được sử dụng để bảo vệ chống lại dịch bệnh và những người sản xuất nước hoa thường ít bị chết do bệnh tật , điều này cũng phần nào nói lên công dụng của chúng.
Thế kỷ XV chứng kiến sự phát triển mạnh của ngành sản xuất nước hoa ở Châu âu, chúng được dùng phổ biến để “che giấu” mùi cơ thể và phòng chống bệnh tật. Vào thế kỷ thứ XVII, đặc tính kích thích tình dục của tinh dầu thơm đã được công nhận. Nhiều công trình nghiên cứu về đặc tính trị liệu đã được làm ra trong đó có Clupeper- cha đẻ của phương pháp chữa trị bằng xoa bóp tinh dầu hiện đại.
Thuật ngữ “Aromatherapie” lần đầu tiên được sử dụng vào năm 1928 do một nhà hóa học Pháp, René Maurixe Gasstefossé, để mô tả phương pháp chữa bệnh dùng những chiết xuất từ cây thảo mộc có hương thơm. Sau đó công trình nghiên cứu của ông tiếp tục được bác sĩ Jean Valnet đảm nhiệm. Ông là người đã tìm ra những đặc tính tái tạo và khử trùng của tinh dầu, có hiệu quả trong việc chữa trị thương tích cho binh lính trong chiến tranh thế giới thứ II.
Việc ứng dụng liệu pháp chữa trị bằng hương thơm cho chăm sóc sắc đẹp và sức khỏe đã được Marguerite Maury “mở đường”. Cô cũng là người phát triển phương pháp sử dụng tinh dầu trong massage.
Ngày nay, nghệ thuật trị liệu bằng tinh dầu thơm đã hồi sinh trở lại và phát triển trên khắp thế giới. Những nghiên cứu hiện đại về đặc tính và ứng dụng của tinh dầu đang được thực hiện để thiết lập nền tảng khoa học của phương pháp, để tìm hiểu rõ, kiểm nghiệm và bổ sung thêm cho những khám phá đã đức kết suốt hàng ngàn năm qua.